Con đang nghe “Nhật kí của mẹ”, bài hát ý nghĩa quá phải không mẹ?
Bao ngày mẹ ngóng
Bao ngày mẹ trông
Ấp trong đáy lòng, có chăng tiếng cười
Của một hài nhi đang lớn dần
Mẹ chợt tỉnh giấc, và mẹ nhìn thấy
Hình hài nhỏ bé như thiên thần
Tiếng con khóc òa, mắt mẹ lệ nhòa
Cám ơn vì con đến bên mẹ
Mẹ ơi, Blog này … không cường điệu … không hoa mĩ … con chỉ muốn dùng những ngôn từ nơi trái tim để viết về mẹ - người phụ nữ tuyệt vời nhất trên thế giới này mà con từng biết.
Đã bao lần rồi nước mắt kia lặng thầm hoen ướt trên hàng mi nơi khóe mắt mẹ?
Đã bao lần rồi nhìn con mình hạnh phúc mà trong lòng mẹ bỗng thấy bình an?
Không đếm được mẹ nhỉ.
Làm sao đếm được hết giọt nước mắt mẹ đã rơi vì con?
Làm sao đếm được hết những đêm mẹ trắng giấc vì tiếng con khóc?
Mẹ yêu con, phải rồi, mẹ yêu con. Tình yêu thương đó có lẽ sẽ không bao giờ con diễn tả được. Nhưng con có thể cảm nhận, cảm nhận bằng tất cả trái tim của một đứa con mỗi ngày mỗi ngày lớn lên bên mẹ. Dù chỉ là một ánh mắt, một cử chỉ nơi mẹ con cũng cảm nhận được tình thương vô bờ mà mẹ đã dành cho con – 1 tình thương không bao giờ khuyết – 1 tình thương trọn vẹn – tình mẫu tử.
Tình mẫu tử, con biết, đó là thứ tình cảm thiêng liêng vô giá mà tạo hóa đã hào phóng ban tặng cho mỗi sinh linh bé nhỏ. Vô tình dạo net, con đọc được vài dòng mà người ta định nghĩa về mẹ:
“Mẹ chính là nơi nương tựa vô cùng vững chãi cho mỗi đứa con sau những lần vấp ngã, là nơi mỗi người con có thế thổ lộ mọi điều thầm kìn, là hình ảnh thu nhỏ của những ước mong, những khát khao yên bình và hạnh phúc, là nguồn động viên, là tình yêu, là cả những day dứt, dằn vặt, trăn trở, là niềm tự hào chính đáng của một con người.”
Nhưng hình như chưa đủ mẹ nhỉ? Còn và còn nhiều lắm chứ những hi sinh của một người mẹ. Đó là những đêm trăn trở, lo lắng khi con bị bệnh, là những đêm thức trắng đan cho con chiếc áo len để mai đến lớp con không còn cảm thấy lạnh bởi cái đông giá rét đến buốt người, là những vòng tay siết chặt, là những nụ hôn ấm áp lên mái tóc, là những bữa cơm đạm bạc mà tràn ngập tiếng cười, là ánh mắt động viên, cổ vũ, là niềm tin chưa bao giờ tắt, là yêu thương chưa lúc nào nguôi….
Biết nói sao đây cho hết những suy nghĩ trong con ngay lúc này? Từng kỉ niệm hiện về trong tiềm thức tuy mờ ảo nhưng cũng đủ để con không kiềm được mà bất chợt thốt lên hai tiếng “Mẹ ơi!”.
“Con yêu mẹ”, không phải lần đầu con thì thầm câu đó bên tai mẹ, nhưng lại là một trong số rất ít lần con nói cho mẹ nghe cảm xúc từ trái tim con. Lẽ ra mỗi ngày, mỗi ngày con đều phải nói ra điều đó cho mẹ biết mới đúng mẹ nhỉ!
"Một ngày con lớn, một ngày con khôn, một ngày con phải đi xa mẹ
Bước chân vững vàng, khó khăn chẳng mảng, biển rộng trời cao con vẫy vùng
Một ngày chợt nắng,một ngày chợt mưa, lòng mẹ chợt nhớ con vô cùng
Nhớ sao dáng hình, nhớ sao nụ cười, nhớ con từng giây phút cuộc đời"
Thời gian, khoảng cách có bao giờ làm vơi đi tình mẫu tử?
Con biết rồi một ngày không xa con sẽ đủ trường thành để bước đi trên con đường con đã chọn. Nhưng con sẽ không bước đi mà không một lần nhìn ngược về chẳng đường của tuổi thơ, của dĩ vãng, của kí ức bên gia đình bé nhỏ. Con người ta không thể sống nếu thiếu quá khứ mà , phải không mẹ?
Đoạn đường phía trước con biết rồi sẽ nhiều lắm những chông gai, thử thách mà dủ chỉ một phút lơ đãng cũng đủ làm con gục ngã. Nhưng con sẽ không vì vậy mà không thể đứng lên bước tiếp. Tất cả lòng tin yêu nơi mẹ sẽ là động lực tiếp thêm sức mạnh cho con giang rộng đôi cánh mà vụt tung trên nền trời xanh thẳm. Rồi sau này ... khi con nhìn lại ... tất cả cảm xúc trong con sẽ đọng lại nơi hai chữ "Mẹ yêu".
cái này ko phải tớ viết đâu thấy trên mạng post cho mọi người cùng đọc thôi